cậu có thích tớ không? | almondprogress |
chờ sau khi tớ chết, xin hãy chôn tro cốt của tớ xuống đất. Ở một góc nào đó không ai hay biết, tớ sẽ trở thành cái cây cao nhất, rồi tìm thấy cậu giữa chốn người đông đúc. Almond chưa từng thích Progress.
chờ sau khi tớ chết, xin hãy chôn tro cốt của tớ xuống đất. Ở một góc nào đó không ai hay biết, tớ sẽ trở thành cái cây cao nhất, rồi tìm thấy cậu giữa chốn người đông đúc. Almond chưa từng thích Progress.
cậu nhóc ấy thật đẹp, thật đáng yêu, như thể mỗi cử chỉ đều có thể làm lòng người mềm lại. almond khẽ thở ra một hơi dài, trong lòng không khỏi dấy lên một cảm giác muốn cưng chiều, muốn bảo vệ mãi như thế này.
[Fanfic | Thanh xuân vườn trường/ ngọt] _______ Lười học phách lối A x lớp trưởng điềm đạm P, song hướng thầm mến, có H, HE.
Progress và Almond là bạn cùng phòng ký túc xá nhưng không ưa nhau. Sau một buổi nhậu, Progress trong cơn say lỡ cưỡng hôn Almond. Tưởng sẽ im lặng cho qua, ai ngờ sáng hôm sau Almond..... bật khóc và bắt Progress phải chịu trách nhiệm. Một nụ hôn sai lầm, một mối quan hệ không ngờ tới - mọi thứ bắt đầu từ đó. 😍Phần ảnh bìa đến từ nhà tài trợ anhzaugustus, đẹp xuất sắc. Cám ơn em rất rất nhiềuuuuuu😍
Ánh nắng dưới khung cửa sổ ngày hôm ấy khiến tôi nhìn rõ cậu và nhìn rõ trái tim mình. Tôi biết cậu chính là ánh nắng đó của tôi.
Almond và Progress là đôi bạn thân, học cùng lớp
Ánh mắt ngày hôm đó hắn nhìn tôi, là ánh mắt mà có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không thể quên được
Hành trình của mối quan hệ 7 năm kết thúc trong im lặng. Ai cũng cho rằng mình có thể bước tiếp nhưng trái tim có thật sự đã hết rung động.
có những thứ tình yêu không sinh ra để dịu dàng, không sinh ra để người ta nâng niu hay trân trọng. có những tình yêu ngay từ giây phút đầu tiên đã là sai lầm, là một liều thuốc độc ngấm vào máu, không cách nào rút ra. nó khiến người ta điên cuồng, khiến người ta dằn vặt, khiến người ta hận đến mức chỉ muốn xé nát tim mình ra để xem trong đó rốt cuộc có cái gì mà lại đau đến như vậy.
Almond Poomsuwan x Progress Passawish. : Anh đã ở đây, từ một trăm năm trước. Truyện được viết dựa trên trí tưởng tượng, vui lòng không áp đặt vào người thật. Vui lòng không tham khảo bất kỳ chi tiết tâm linh nào trong truyện.
Lại là 2 nhân vật chính của chúng ta: Almond: Bề ngoài dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, hay cười mỉm, tạo cảm giác dễ gần. Nhưng thực chất rất giỏi tính toán, "thảo mai" để đạt được mục đích, và cực kỳ "men lỳ", cứng đầu, không dễ bị bắt nạt hay khuất phục. Luôn coi Progress là kẻ ngốc nghếch, ồn ào, phá đám. Progress: Năng động, nhiệt tình, thẳng như ruột ngựa. Nghĩ gì nói đó, đôi khi hơi vô tâm nhưng chân thành. Cực kỳ ghét sự giả tạo của Almond, coi Almond là đồ đáng ghét.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn có một cái đuôi tên Almond. Một cái đuôi biết lắp Lego, ít nói, hay đỏ mặt và chỉ biết cười khi nhìn tôi. Người ta bảo nó đẹp như nam chính phim Hàn, còn tôi... chỉ thấy nó là đứa mít ướt cần được bảo vệ. Nhưng lớn rồi mới biết-hóa ra, không phải tôi che chở cho nó. Mà là nó, lặng lẽ theo sau tôi suốt cả tuổi thơ, để chờ một ngày tôi quay lại, nắm tay nó thật chặt.
Almond và Progress yêu nhau từ những năm tháng trung học, cùng nhau trải qua bao kỷ niệm đẹp. Nhưng vào ngày lễ tốt nghiệp, một tai nạn bất ngờ xảy ra khiến Almond mất trí nhớ, quên đi tất cả về Progress. Cậu vẫn luôn bên cạnh chăm sóc anh, hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nhớ lại. Nhưng đổi lại, chỉ là sự chán ghét, lạnh lùng và những lời cay nghiệt từ chính người mà cậu yêu thương nhất Almond sẽ làm gì để níu kéo người cậu đã từng làm tổn thương? Progress có thể tha thứ cho quá khứ đau lòng hay không?
Một chút buồn của Almond