Phong307322
1,295
50
1
Tới năm năm mươi tuổi, Đặng Hải Đăng sẽ là tông chủ Bắc Giang Phái có cuộc sống người người khao khát vợ đẹp, con ngoan, nhà cao cửa rộng. Vướng bận duy nhất, tạm xem là cái gai nhỏ trong mắt chính là việc có tên nhãi phế vật của một phái nhỏ đã suy tan nay vô cớ đòi tách ly khỏi bang phái.
Nhưng mà cũng không quan trọng, tên già đời dùng quen mánh khóe sẽ không vì chút chuyện bé tí mà ảnh hưởng tới cả đế chế xây dựng mấy mươi năm. Khi tưởng chừng như hất cẳng được tên nhóc con, Đặng Hải Đăng vô duyên vô cớ lại....cải lão hoàn đồng ?
....không, không đúng! Là trọng sinh!
Từ từ, bình thường thì người ta thường tương đối thích hai chữ trong sinh này. Nhưng Đặng Hải Đăng thì xin khiếu, hắn tương lai một tay che trời, lũng loạn một phương quá khứ.....lại chỉ là tên nhóc không thanh thế, có bệnh trong người , bị người ta khinh khi.
Còn có, Đặng Hải Đăng nhíu cả chân mày. Nhìn phía dưới sân trường, nữ sinh diện mạo giống vợ tương lai của hắn như đúc ra từ một khuôn. Trên mặt là nước mắt, nói chuyện kém điều gào rống quá thảm thương.
Trọng điểm cô nàng khóc còn không phải vì bị ai bắt nạt mà là bắt nạt người ta bất thành, còn bị người em thích mắng sối sả một trận đem theo đối tượng bắt nạt của em đi rồi.
" Nhìn cái gì mà nhìn! "
" thôi mà Chi, thôi...đừng khóc mà! Anh Bách bị cận cũng đâu phải chuyện mới đây đâu "
" không sao, không sao! Mà, đừng có khóc nữa mà... "
......ba hoa chích chòe lộn hết cả nên vì một tên con trai khác!
Đặng Hải Đăng chuyển đi tầm nhìn, nội tâm ngán ngẩm.
Tự nghĩ.....ha