6,141 950 13

"Đó không phải lần gặp đầu tiên của ta sao?" "Không. Là từ rất lâu về trước."

12,539 1,980 23

Nếu một ngày, em được nói chuyện với chị trong quá khứ, em sẽ nói gì? - Inspired

10,435 932 72

Không phải là một câu chuyện đầy kịch tính, chỉ là một hành trình lặng lẽ bên nhau. Nơi sự chân thành lên tiếng qua từng khoảnh khắc bình thường nhất.

402 70 7

- tại sao chị luôn im lặng? - - vì chị biết...em sẽ luôn lắng nghe cả những điều chị không nói. -

6,140 527 8

Thai Bạn Gướng. Oneshot! Oneshot! Oneshot! Chuyện tình trẻ con của Yoo Jaeyi và Woo Seulgi. Chuyện tình trưởng thành của Chung Subin và Lee Hyeri. ! Badwords !

3,584 244 13

Có 1 Kang Yebin thích thầm Kim Minkyung. Có 1 Park Xiyeon thích công khai Jung Eunwoo

1,065 77 10

Truyện đã edit @Zaan_bapp Thể loại: Nguyên sang, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, Ngọt sủng, Song khiết, Xuyên sách, Hào môn thế gia, Nhẹ nhàng, Đô thị tình duyên, Trâu già gặm cỏ non, 1v1, Nữ chủ Văn Án: Hyeri xuyên vào một quyển sách, trở thành nữ phụ ác độc trùng họ trùng tên với cô trong truyện tổng tài bá đạo. Nữ phụ ác độc đã làm rất nhiều chuyện xấu, khiến Lee gia phá sản, cửa nát nhà tan, cuối cùng thì bị luân gian đến chết. Hyeri tỏ vẻ, ôi chao cái vận mệnh này, cô không chấp nhận được. - Vì thế, đêm bị xuyên sách, Hyeri húp trọn cô út của nam chính. Từ đó về sau, Hyeri bắt đầu nếm trải cảm giác được độc sủng, trừ việc eo đau chân mỏi, không xuống được giường ra, thật sự không còn gì đáng phàn nàn nữa=)) - Tại tiệc rượu. Nam chính ôm nữ chính đang khóc sướt mướt đứng trước mặt Hyeri, cường thế tỏ vẻ rằng nữ chính yêu hắn ta thật lòng, bảo cô đừng lãng phí tâm tư nữa. Cô út của nam chính ôm lấy eo nhỏ của Hyeri một cách đầy chiếm hữu: "Đây là vợ tôi, gọi thím."

17,707 1,635 20

Truyện đã edit: @xid4ch [Zhihu] Tác giả: 橘子不酸 (Quất tử bất toan - Quýt không chua) "Em nghe bảo chị có nhận phí bảo kê, vậy... chị có thể bảo vệ em được không?" Sau này, chỉ vì 1000 won nhàu nát, người ấy bên cạnh em 10 năm, đến cuối cùng vẫn ấp ôm lấy tờ giấy đã phủ đầy bùn đất ... Rêu xanh mềm nằm dọc theo hai bên con đường nhỏ lát đá. Cuối đường là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, bức tường cũ loang lổ đã được sửa chữa, quét sơn trắng sạch sẽ. Trước nhà là một cây hoa quế đang tỏa hương, không khí thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ. Em nghĩ mình đang mơ Hyeri ạ, bàn tay em cứ như vô thức chạm vào làn sương mỏng tênh vào buổi hừng đông của ngày hôm ấy. Thật sự không thể biết rõ đây là nơi bắt đầu, hay là nơi kết thúc. Chị...có về không?

2,610 227 3

vài chap linh tinh thích thì viết :)))) mỗi chap là 1 câu chuyện dựa vào ke mà mấy cổ thả cho tui :)))))

3,634 326 9

Lưu ý: Mỗi chap là 1 mẩu chuyện nhỏ, đủ thể loại Muốn đưa bản thân ra khỏi trọng trách làm người...Có những suy nghĩ mùi mẫn như thế, nó vẫn cứ âm ỉ mãi trong thâm tâm người phụ nữ, không hẳn là vì thế giới quá tàn bạo chỉ là chị thấy mình không đủ khả năng tồn tại. Nhưng em ở đây mà. Em vẫn ở đó, ngủ ngon vì có chị bên cạnh, em chọn tin tưởng chị mà. Sao chị lại muốn buông tay.

2,464 233 12

Có rất nhiều thứ thay đổi theo thời gian, duy chỉ có tình yêu của em là mãi mãi

1,380 179 6

em yêu những loài hoa chị yêu em Chị nhớ mặc đủ ấm, vì mùa hạ đi mất rồi, nhưng chị ơi, mùa hạ đó qua đi, mùa hạ mới sẽ đến, nên chị hãy đợi em nhé, em sẽ đến dù có thể hơi muộn một chút.

602 61 2

ta gặp lại nhau rồi.

21,201 1,757 26

Văn Án Subin luôn một mình. Cậu không cần ai, cũng không muốn ai bước vào thế giới của mình. Với cậu, cuộc sống chỉ là những ngày tháng lặp đi lặp lại, vô nghĩa và trống rỗng. Nhưng rồi Hyeri xuất hiện. Cô ấy giống như ánh mặt trời giữa mùa đông lạnh giá,rực rỡ, ấm áp, và kiên trì. Dù Subin có cố đẩy cô ra xa, Hyeri vẫn không bỏ cuộc. Cô chạm vào những vết thương cậu cố giấu, kéo cậu ra khỏi góc tối mà cậu đã quen thuộc từ lâu. Dần dần, thế giới của Subin không còn chỉ có bóng tối nữa. Nhưng ánh sáng mong manh ấy liệu có thể tồn tại mãi mãi? Hay rồi một ngày, nó cũng sẽ lụi tàn, để lại bóng tối nuốt chửng tất cả? Một câu chuyện về tình yêu, sự cứu rỗi.

1,408 219 37

Truyện đã edit @PpCchm Mỗi ngày đến gửi chị một cành hoa vàng. Về sau tích góp thành trại hoa, lúc đó mong là vẫn có người nhớ đến em. " Tôi tự trách bản thân, tại sao mình lại nhận ra quá trễ "