DTieuMinh

DTieuMinh

36 2 1

Kí sự vui về Sơn Tùng và Hoài Lâm. (Dựa theo status của ông anh trai quý hoá khá tự luyến k rõ st ở đâu. Biết TM viết cái này, nhất định sẽ bị anh treo lên làm bia tập bắn :')

DTieuMinh

89 3 1

Au: Tiểu Minh - Đảng viên bảo thủ Đảng TL - Dù bị uy hiếp cũng không thay đổi chính kiến :v Notice: Tất cả chỉ là sự tưởng tượng hư cấu.

DTieuMinh

12 2 1

Lấy cảm hứng từ hiện tượng "Deja vu". Sơn Tùng có những ý thức không rõ ràng về cuộc sống thực tại và giấc mơ hằng đêm của hắn, nói cách khác là không phân biệt đâu là mơ đâu là thực...

DTieuMinh

49 3 2

FanFic: CHƠI VƠI Author: Tiểu Minh Nhân vật: Sơn Tùng - Hoài Lâm Lảm nhảm đôi dòng: Là vì nghe thấy âm thanh giống như tiếng xe vọng vào căn phòng, nhớ không gian ở nhà và tiếng chuông nhà thờ mỗi ngày đều reo, bỗng dưng viết cái này trong tình trạng không tỉnh táo. Cảm giác cứ chơi vơi, giống như tôi và họ.

DTieuMinh

29 0 2

Sơn Tùng làm việc tại một bệnh viện trong thành phố, nơi anh ta và gia đình sống những ngày tháng tươi đẹp hàng chục năm về trước, cho tới khi em trai anh mất tích, người cha đã không đành lòng bỏ ra số tiền lớn để chuộc lại cậu bé, mẹ anh ta bắt đầu chứng trầm cảm dẫn tới tâm thần, và mọi chuyện tiếp diễn...

DTieuMinh

123 3 6

Đây là tên 1 bài hát Lâm viết và hát, nhưng lại không bao giờ làm nó nguyên vẹn, k hiểu vì sao nữa. " Bước bên anh thật chậm Trái tim chung nhịp đập Tiếng yêu không thành lời Tựa như giai điệu này..."

DTieuMinh

26 0 2

(Dựa trên hình tượng về người Hải dương - Gypsies(Gypsy) có thật. Bối cảnh pha tạp không rõ ràng, nên không tái hiện đúng lịch sử đâu nha) - Em là ai? Trong một thoáng, chỉ lướt qua. Chợ sầm uất náo nhiệt, những cô gái mặc xường xám, áo dài, váy tây, những quý ông và quý bà...một thời hỗn loạn đầy đen tối của Sài Gòn - như là Thượng Hải, Mọi cảnh tượng đều như bao phủ bởi thước phim đen trắng, giãy giụa cùng cực trong những điều cũ rích. Đã gần chục năm qua. Tôi là kẻ ghi lại những khoảnh khắc đầy biến động của Sài Gòn, có lúc là cả Thượng Hải. Trong khoảnh khắc nhanh chóng vánh trên con phố, hàng tơ lụa vượt biển tới đây bày bán đang ngả trong gió - nơi mà tôi đang cố lưu nó trong bức tranh của tôi - cơn gió thổi tung bay những thước vải yếu đuối. Mười năm qua, đã không thể quên, mười năm qua, đã không thể bỏ nó đi khỏi trí óc bị ám ảnh, hôm nay - đã không thể nhầm lẫn: Nếu như tôi đã thấy điều lướt qua khoảnh khắc ấy? Chỉ mỗi đôi mắt, phần còn lại của gương mặt đều bị sự yếu đuối của những thứ xung quanh - sự gập ghềnh của thước lụa bị tôi cho là yếu đuối ấy che giấu. Tôi đứng bất động như thời gian ngừng trôi, khoảnh khắc ấy: Tôi đã thấy em. Tôi chắc chắn, tôi đã thấy em, đôi mắt ấy không thể là ai khác, chính em - một Gypsies tôi gặp 10 năm trước.

DTieuMinh

55 3 2

Mỗi mùa một cảm xúc, mỗi mùa một cảnh sắc và câu chuyện, một vòng luẩn quẩn và không thể kết thúc, cũng như họ không bao giờ có thể thoát khỏi nhau.

DTieuMinh

590 19 5

Mỗi phần của câu chuyện là một mảnh ghép trải dài từ quá khứ cho tới thực tại. Hãy ghi nhớ và ghép nối chúng :) _Tiểu Minh_