《Shatou Fanfic》Dục Vọng Chiếm Hữu
Bối cảnh sau Paris, ngược, HE.
Bối cảnh sau Paris, ngược, HE.
Thể loại: Hướng hiện thực,mang thai ngoài ý muốn, ( không ôm bóng chạy, không gương vỡ lại lành), chỉ là 2 trái tim luôn hướng về nhau. "Cái mũi của anh đẹp thật đấy, tốt nhất là con mình thừa hưởng được. Em tha thứ cho anh rồi."
Bối cảnh sau giải nghệ, cưới trước yêu sau, HE.
Bối cảnh dân quốc, HE.
Phiên bản rút gọt: " Sau khi bạn trai phản bội, tôi ngủ với huynh đệ của hắn" Sơ lược: Vì sao thanh mai không bì được với thiên giáng, vì người đến sau biết tranh biết giành. Motif: Bé ba lên ngôi Cốt truyện chỉ là hư cấu, đừng gán ghép lên người thật. AU, OOC,HE.
AU, HE, Lâu ngày sinh tình.
Hướng siêu thực, HE.
Trùng sinh, cứu rỗi, AU, OOC, HE.
AU, Siêu cấp OOC, thiết lập nam chính là sói ( Tham khảo bộ phim The twilight saga), HE. Cân nhắc trước khi đọc.
Yêu thầm, HE, AU, OOC, 18+.
AU, OOC, tâm lý, hành động, HE.
Một câu chuyện ngọt ngào, về một chú chó lớn âm thầm tẩy não mèo nhỏ, từng bước từng bước biến "bạn trai giả" thành "chồng thật" "Tiểu Đậu Bao, gần đây anh thấy em cứ cau mày suốt, nhất là mỗi khi nhận điện thoại." Mèo nhỏ đang ấm ức lập tức bắt đầu than vãn: "Em sắp bị mẹ em làm cho phát điên rồi! Cứ không ngừng giục em tìm bạn trai!" Vương Sở Khâm nghiêm túc gật đầu: "Ừ ừ ừ, đúng là phiền thật." "Tiểu Đậu Bao, chẳng phải chúng ta đã phân tích kỹ rồi sao? Bạn trai chẳng có tác dụng gì. Nhưng mà... anh có một cách, có lẽ có thể đối phó với mẹ em." Mèo nhỏ ngây ngốc lại thuận lợi rơi vào hố: "Cách gì? Anh nói nhanh đi!" "Thế này nhé, em cứ nói với mẹ rằng em đã có bạn trai rồi, bảo mẹ đừng lo lắng nữa." Cô gái nhỏ nhíu mày nhìn anh: "Nhưng... nếu mẹ em đòi gặp thì em biết kiếm đâu ra?" Vương Sở Khâm vỗ vỗ ngực mình: "Ở đây này, cứ để anh làm đi." "Anh... anh á???" Chúng ta là bạn thân sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn.
Gương vỡ lại lành, HE, có em bé. "Aaaaa, Sa Sa sắp quay lại rồi!" Đồng đội đang tụ họp vui vẻ, từ nhà vệ sinh trong nhà hàng bước ra, đi phía sau Hà Trác Gia và Tôn Minh Dương, Vương Sở Khâm nghe thấy tiếng hét đầy phấn khích của Gia Gia. Trong khoảnh khắc, Vương Sở Khâm như ngừng thở. Bốn năm rồi. Nghe thấy cái tên ấy, trong lòng vẫn đau như kim châm. Bao đêm dài, gọi tên cô trong mơ rồi tỉnh giấc, nước mắt ướt đẫm gối. Rõ ràng là không yêu, vậy mà sao tim lại đau đến thế. Trên kệ trưng bày đầy ắp các bức tượng, chiếc cúp vô địch đơn Olympic mà anh mơ ước bấy lâu và chiếc huy chương vàng được đặt trong góc. Ở vị trí trung tâm, tất cả đều dành cho đôi nam nữ. "Anh trai, lần này lấy được huy chương vàng, em sẽ để anh véo má em lần nữa." "Đồng đội của tôi ấy à, đầu tiên là cũng rất đáng yêu." "Hy vọng đôi nam nữ của chúng tôi, ngày càng tiến xa." "Anh ấy đứng cạnh tôi, tôi cảm thấy rất yên tâm." "Hai chúng tôi, tâm cũng ở cùng một chỗ." "Chiếc huy chương vàng này, là khởi đầu đẹp nhất của chúng tôi." Từng lời cô nói, khắc sâu vào tim anh. Trong những đêm không ngủ được, anh lại mang ra nghiền ngẫm hết lần này đến lần khác, bóp nát, rồi ghép lại. Từng chữ như mang theo dao, đâm vào anh đến mức thân tàn ma dại. Nhưng, là anh nhát gan, đúng không? Rõ ràng trước buổi tiệc chia tay, cô đã hỏi. "Vương Sở Khâm, anh có thích em không?"
Gương vỡ lại lành , HE. "Đing đong... đong..." Tôn Dĩnh Sa đang ngủ rất say, bên tai điện thoại rung liên tục, tiếng rung như vang tới tận óc, mắt vẫn chưa mở, cô mò mẫm theo hướng rung: "Alo?" "Alo." Đầu dây bên kia không ai đáp lại, cô nói thêm một tiếng. Giọng nói vừa mới tỉnh dậy, mềm mại pha chút cáu kỉnh buổi sáng, làm đối phương lặng thinh. Tôn Dĩnh Sa rời nửa mặt đang úp vào gối, nheo mắt nhìn điện thoại, là một số lạ. "Alo, ai đấy? Không nói tôi cúp máy đây." Nói xong lại úp mặt vào gối. "À... Tôn Dĩnh Sa?" Đầu óc mơ màng chợt xoay nhanh: giọng nói này quen quá, sao lại biết tên mình, không đúng... "Vương Thần Sách?" Tôn Dĩnh Sa bỗng chốc tỉnh táo, giọng khàn khàn pha chút ngạc nhiên theo bản năng hỏi. "À, đúng rồi, à... cô thế, cô..." "Đây không phải điện thoại của Tou ca sao... tôi có làm phiền gì không?" Nghe anh ta nói, Tôn Dĩnh Sa cầm điện thoại lên nhìn màn hình khóa. "Chết rồi, đây đúng là không phải điện thoại của mình." Nhíu mày, cô chống người dậy, liếc sang bên cạnh một cái. "Chết tiệt." Nhìn người đàn ông nằm cạnh, tai cô như không nghe thấy những lời anh ta đang lảm nhảm. Cô kéo lại chiếc chăn trên lưng, cầm chiếc gối che trước ngực, rồi giơ tay đẩy nhẹ người bên cạnh. "Ưm..." Vương Sở Khâm khẽ hừ một tiếng bất mãn. Cô đẩy nhẹ không làm anh tỉnh, ngược lại Vương Sở Khâm còn xoay người, theo thói quen đưa tay ôm lấy người bên cạnh, chân cũng gác lên người cô. Trong chốc lát, cả người Tôn Dĩnh Sa bị anh kéo vào lòng. Gương mặt gần trong gang tấc làm cô bất ngờ không kịp phản ứng...
Gương vỡ lại lành, HE, nữ truy Sau chia tay, Tiểu Sa hối hận rồi.