[ĐM] MISSED CHANCE
Lưu Tuyết Nhan - chàng trai 22 tuổi với đôi mắt trầm tĩnh và nụ cười dịu dàng như gió sớm. Cậu không phải người nổi bật trong đám đông, nhưng lại là người đầu tiên đưa tay ra khi ai đó vấp ngã. Sinh ra trong một gia đình lao động bình thường ở vùng quê, Tuyết Nhan lớn lên với một trái tim giàu cảm xúc và tinh thần trách nhiệm. Cậu luôn nhường nhịn em trai, đi làm thêm phụ cha mẹ từ thuở còn đi học, và mơ về một tương lai giản dị - trở thành công chức, có một chiếc bàn nhỏ nơi văn phòng, mỗi tháng đem đồng lương đầu tiên về cho mẹ. Tuyết Nhan sống nội tâm, ít nói, luôn cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói. Cậu không hay thể hiện tình cảm ra ngoài, nhưng ai từng ở gần đều biết: cậu quan tâm đến từng chi tiết nhỏ - từ việc rót thêm nước cho bạn bè đến việc ghi nhớ lịch khám sức khỏe của cha mẹ. Cậu tin vào điều thiện, vào con người, và vào những tình cảm chân thành. Nhưng thế giới đã không dịu dàng lại với cậu. Trong một khoảnh khắc bị bỏ rơi, Tuyết Nhan đã vĩnh viễn rời khỏi cuộc đời này - mang theo cả những ước mơ chưa kịp thành hình, và một tình yêu chưa kịp thổ lộ của người ở lại. Và từ đó, cậu mãi mãi là ánh sáng dịu buồn ở trạm xe buýt năm ấy.