[ONESHOT] Màu Của Sự Cô Đơn |TaeNy|
Thức trắng đêm chỉ để nhớ nhung một người. Thức trắng đêm chỉ ngồi nơi đó mà hình dung về đoạn đường đã từng hạnh phúc. Thức đến trắng đêm để cảm nhận. để vỗ về cô đơn bất tận vào lòng.
Thức trắng đêm chỉ để nhớ nhung một người. Thức trắng đêm chỉ ngồi nơi đó mà hình dung về đoạn đường đã từng hạnh phúc. Thức đến trắng đêm để cảm nhận. để vỗ về cô đơn bất tận vào lòng.
Thật tiếc, vì đã không đủ dũng khí để đối mặt Đối mặt với sự đau lòng mà bản thân muốn bỏ quên đi để khiên cưỡng chấp nhận. Thật tiếc khi thanh xuân đó có thể cùng nhau rực rỡ, nhưng chẳng thể cùng nhau cả đời. Thật sự rất tiếc.
Những nỗi đau cũng biết thở. Theo thời gian liệu rồi có nhạt phai
Nỗi đau âm ỉ của của người câm lặng
Say, say trong giấc mộng ngàn thu. Say trong nỗi nhớ cô quạnh, trong tình yêu mênh mông tựa biển trời. Say trong cô đơn, rồi say trong chính nỗi lòng tắt nghẽn. Trong chân tình còn vương chút xót thương. Ta nguyện say, say đến cuối đời dẫu là ly biệt hay trùng phùng. Một chén say cho lòng cô tịch, một giọt buồn để hóa đau thương thành chân ái thiên thu. Cho đến khi chén say đã cạn, tình say còn nồng, khóe mi còn ấm, thì vẫn là say. Say tình, say cả đau thương.
Chỉ biển mới hiểu lòng ta mệt mỏi nhường nào Chỉ sóng mới thấu tâm ta chông chênh thế nào Chỉ mây trời mới rõ, nỗi buồn này kéo dài theo đoạn đường thời gian ra sao.
Thanh xuân như mộng. Người đến rồi đi như mộng. Mộng đã tàn, mà lòng vẫn chưa muốn thức tỉnh. Thanh xuân như một giấc mộng. Dẫu là ác mộng cũng nguyện chẳng hề thức tỉnh Dẫu là ảo mộng cũng xin sống lại những tháng ngày đã từng trọn vẹn.
Tôi vẫn đợi sao người vẫn đi Tôi vẫn mong sao người chẳng chịu ngoảnh đầu nhìn lại. Tôi đã chờ trong những tháng năm tuổi trẻ, Chỉ mong để trùng phùng nào có là chia ly thêm lần nữa.
Đoạn đường đi đã cũ, người đã cũ nhưng sao tình này mãi vẫn chưa cũ màu đi.
Lạc vào mưa những thói quen đã cũ Lạc giữa nỗi đau và những nỗi nhớ Lạc nhau rồi bao giờ lại tìm thấy nhau?
Đêm là của những cô đơn lặng lẽ. Đêm vẫn là bóng hình của những nỗi nhớ, cứ phí hoài chôn vùi để rồi hóa hư không. Đêm là màu đen của nỗi nhớ, là ánh bình minh của những nỗi đau dần thức giấc. Đêm đã tàn, cớ sao tình vẫn chưa tan.
Tại sao giữa chúng ta chỉ có thể "Cùng nhau" và "Kết thúc" chứ chẳng thể là " Cùng nhau" và " Hạnh phúc"?
Kí ức chậm chạp như ốc sên. Chậm chạp lãng quên, chậm chạp bước. Cho đến khi xoay đầu nhìn lại, hóa ra vẫn chưa rời khỏi vạch xuất phát.
Cả những bộn bề cũng không thể giúp ta lãng quên đi tất cả. Muốn hỏi rằng: Đời này có bao nhiêu mối tình thì sẽ không còn suy nghĩ lụy tàn. Một hay nhiều tất cả đều như nhau. Đều đau lòng khi thật lòng, đều tổn thương khi chân thành.