ngn_tr_kais

ngn_tr_kais

55 2 1

PROLOGUE Tựa đề: "Âm thanh từ trái tim". Độ dài: 12600 từ. Lưu ý: Tình tiết câu truyện dựa trên thực tế nhưng xin bạn đọc vui lòng không áp đặt vào đời thực. --- "Cậu có thích ai chưa?" "Mình nghĩ là rồi." Hân ngại ngùng nói và mỉm cười, nụ cười như chan chứa những gì tin yêu nhất, thuần khiết nhất của một tâm hồn tuổi trẻ đầy mơ mộng và khát khao. ... "Nếu được chọn lại, cậu có làm khác đi không?" "Có...nhưng tiếc là không được chọn lại." ... Nhưng giá mà Minji vẫn còn ở đây, vẫn túc trực canh giữ nụ cười của Hân...như cách mà cậu ấy đã làm thì có lẽ đớn đau sẽ không xảy đến. ... Phạm Ngọc Hân Kim Minji

ngn_tr_kais

172 16 1

Tôi nhắm mắt, nhìn thấy ánh đèn sân khấu sắp bật sáng, trong hậu đài mọi người đều tất bật chỉnh soạn. Mùa hè những năm đó, ai ai cũng đều vì mộng tưởng mà bận rộn như vậy, cả đám thiếu nữ thần tượng cùng nhau thăng hoa trên sân khấu, những phút giây đó cả đời tôi cũng không bao giờ quên. Ở những năm tháng đó, Châu Thi Vũ từng hỏi tôi một câu : "Tốt nghiệp rồi cậu muốn làm gì?" Khi đó, tôi vẫn còn là thiếu nữ thần tượng với những mộng mơ của tuổi trẻ long lanh đã không ngần ngại trả lời : "Tớ sẽ tiếp tục hát và nhảy, không làm mấy chuyện này thì tớ không làm được chuyện gì khác đâu." Vậy mà bây giờ tôi cũng đã làm chuyện khác, vả lại cũng không còn chấp niệm gì với sân khấu nữa, hoặc nếu có chỉ là muốn nhìn người khác biểu diễn rồi vỗ tay tán thưởng. Tôi không rõ khi đó mình đã hỏi lại Châu Thi Vũ điều gì, chỉ là vẫn nhớ câu trả lời của cậu ấy. "Về Giang Tô mở một tiệm hoa, sống cùng Vương Dịch đến già." Tôi vẫn nhớ rất rõ nụ cười rạng rỡ của cậu ấy khi đó, nó đẹp và tinh khôi đến nỗi đã biến thành ký ức không bao giờ phai trong tim tôi. Châu Thi Vũ đi ngược nắng, ánh mặt trời hắt sáng ở phía sau lưng, cậu ấy có cuộc sống bình phàm mà mình mong muốn, nhưng lại tiếc là những thứ bình phàm thường rất khó để đạt được...

ngn_tr_kais

33 6 1

Jeon JungKook. Kẻ hèn nhát.

ngn_tr_kais

106 17 1

Minatozaki Sana. Kẻ mãi chẳng thể có được một tình yêu đúng nghĩa. *Lưu ý : Mọi bi thương đều không có thật.

ngn_tr_kais

412 41 2

Vương Dịch hút thuốc. Làn khói trắng bạc nhả ra từ miệng, lượn lờ trên không trung, kỳ ảo và hư vô đến lạ lùng. Căn phòng bắt đầu vương màu khói thuốc, trong không khí dậy lên mùi thuốc lá, đảm bảo rất khó ngửi, Châu Thi Vũ ở đây sẽ không chịu nổi mất. Tầm mắt Vương Dịch nhòe đi, bắt đầu không nhìn rõ gì nữa, kể cả bản thân cậu. ... Thật ra, cũng giống như những kẻ trốn tránh khác. Vương Dịch một mặt muốn Châu Thi Vũ quay về bên mình, một mặt lại sợ nàng đã không còn yêu mình nữa. Vương Dịch lờ mờ bật điện thoại, ánh sáng xanh hắt vào mặt cậu, lộ rõ xương quai hàm. Mật khẩu vẫn là sinh nhật của Châu Thi Vũ, trong điện thoại vẫn còn giữ số của nàng ở liên lạc khẩn cấp, ảnh nền điện thoại cả hai chụp cùng nhau vẫn không đổi. ... "Châu Thi Vũ...em thật lòng, không thể sống thiếu chị." "Vậy thì sáng mai đến khu cư xá ở cạnh sân bay Hồng Kiều đón chị."

ngn_tr_kais

179 22 1

Minatozaki Sana. Kẻ sống trong "chết lặng".

ngn_tr_kais

147 19 1

Tôi nghĩ Minju chắc hẳn đã rất đau khổ. *Lưu ý : Mọi bi thương đều không có thật.

ngn_tr_kais

217 29 1

Berlin ngập tràn nước mắt.

ngn_tr_kais

238 19 6

Những ánh sao đã rơi khỏi dải ngân hà từ khi vũ trụ cướp mất cậu ấy đi... *Lưu ý: Mọi bi thương đều không có thật, vui lòng không áp đặt thực tế.

ngn_tr_kais

238 11 8

Rời rạc.

ngn_tr_kais

103 6 1

Bởi vì Vương Dịch cũng là một kẻ ngốc. Có thể là gió sẽ tiếp tục thổi. Hoặc là gió ngừng lại. Vương Dịch thấy Phùng Tư Giai mỉm cười chúc em hạnh phúc. Và Châu Thi Vũ nắm lấy bàn tay của em, cũng mỉm cười, vẫy tay chào Phùng Tư Giai. - *Lưu ý : fanfiction, vui lòng không áp đặt hiện thực, không áp đặt lên xox.

ngn_tr_kais

69 7 3

Ai đã nói gì? Với ai? Và ai giữ được gì sau những năm tháng nhạt phai?

ngn_tr_kais

96 4 1

Chỉ là fanfic thôi. Nhưng đọc đi, vui đấy! Không viết về CP.

ngn_tr_kais

11 1 1

Lục Tử Thanh đột nhiên muốn nhìn thật kỹ hình ảnh của mình ở trong bức tranh, muốn khắc cốt ghi tâm dáng vẻ của mình trong mắt Chu Tố Đan là bộ dạng như thế nào. Một thiếu nữ phiêu lãng, đứng giữa cánh đồng hoa diên vĩ, đồng phục trung học, mang tai nghe, tóc buộc cao bay bay trong gió. Những triền động bắt đầu trở lại trong trái tim của Lục Tử Thanh, cậu cảm thấy dường như người trong bức tranh này không phải mình nhưng thật ra lại chính là bản thân mình. Lục Tử Thanh không biết từ khi nào, đột nhiên như vậy lại quên đi dáng vẻ của mình, quên luôn cả việc đã cùng Chu Tố Đan trải qua thanh xuân như thế nào, thậm chí khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trong nắng sớm ban mai của Chu Tố Đan, Lục Tử Thanh đã không còn nhớ rõ nữa. Cậu chỉ biết rằng mình yêu Chu Tố Đan. Yêu đến đớn đau, tê dại cả xác thân... ... Hôm nay, trời nổi lên vài trận gió nhẹ, nắng lại dịu dàng ôm ấp lấy nhân gian, cảm giác thoải mái vô tận này rất lâu rồi Chu Tố Đan chưa cảm nhận được, hình như lần cuối cùng có được cảm giác này là vào một buổi chiều nào đó rất xa xôi trên cánh đồng hoa diên vĩ, cùng ai nhỉ? Chu Tố Đan gắng nhớ nhưng cố đến cách mấy cũng không nhớ ra. ... Chu Tố Đan vừa đi vừa suy nghĩ, nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra. Chợt một đợt gió thổi đến từ phương Bắc, cuốn lấy những cánh hoa trắng sữa không biết từ đâu đến bay lên trong không trung. Chu Tố Đan nhẹ nhàng bắt lấy cánh hoa đồ mi bay bay trong gió, nàng cảm thấy loài hoa này rất quen thuộc. Hình như đã gặp ở đâu đó hay sao?

ngn_tr_kais

87 9 1

Biết làm sao? Tôi yêu em!