nơi xanh xao hoang dại.
Tôi siết lấy tấm rèm lụa là, vò nó nhăn nheo. Màu xanh hoang dại của những tán cây trong sân tràn vào đáy mắt, đâm chồi qua động mạch, cắm rễ xuống con tim thoi thóp của tôi. Cả trái tim tôi hóa thành sắc xanh đắng nghét. Tôi muốn nôn thứ màu xanh lở loét ấy ra để mỗi lần cha và anh trở về, tôi lại có thể mỉm cười chạy xuống, nhào vào lòng cha như xưa. Nhưng xưa đã xa lắm rồi. Chẳng gì của thuở miên viễn kia còn lại nữa. Trong thế giới rộng lớn của cha đã hiện hữu một người đồng hành khác - người có thể cùng cha bước dưới ánh trời chói lọi và giúp cha che mưa chắn gió. Theo thời gian, đứa con lầm lũi không thể tiếp xúc với mặt trời sẽ dần nhạt phai trong tâm tưởng cha và trở thành một con búp bê vứt xó nhà. Phần nho nhỏ của tôi trong cuộc sống bộn bề của cha rồi sẽ bị những kỷ niệm về anh thay thế. Dần dà, anh sẽ chiếm hết những gì vốn dĩ thuộc về tôi.